Chung kết Champions League 2018 - Real Madrid đánh bại Liverpool bằng một siêu phẩm và hai sai lầm

KIEV, Ukraine - Theo thời gian, những chi tiết rồi sẽ phai mờ. Theo thời gian, Real Madrid rồi sẽ chẳng còn nhớ họ đã bước từ vị trí của những người xuất sắc vào đền đài của những huyền thoại ra sao. Những chi tiết của cách họ đã khắc tên họ vào lịch sử và đứng cạnh những câu lạc bộ vĩ đại nhất thế giới rồi cũng chẳng quan trọng.

Điều quan trọng là - như Ajax Amsterdam của Johan Cruff, như Bayern Munich của Beckenbauer và như thế hệ đàn anh, Real Madrid của Alfredo Di Stéfano, thế hệ Real Madrid này đã làm được điều mà chỉ một số rất ít từng làm được, là ba lần liên tiếp thắng cúp Châu Âu.

Sau trận thắng bằng luân lưu trước Atletico Madrid năm 2016 và huỷ diệt Juventus 4-1 năm 2017, đoàn quân của Zinedine Zidane đánh bại Liverpool 3-1 đêm thứ bảy. Ba lần, bố lần trong vòng năm năm, và 13 lần tổng cộng, gần gấp đôi số lần của A.C. Milan, đối thủ cạnh tranh gần nhất (về số lần đoạt cúp Châu Âu): Đó là điều duy nhất Real Madrid quan tâm. Real Madrid là một câu lạc bộ, hơn ai hết, chỉ đong đếm quyền lực bằng vàng và bạc, và đo lường sức mạnh bằng những chiến thắng và những chiếc cúp.

Cách họ chiến thắng sẽ luôn là thứ yếu. Câu chuyện mà Real Madrid kể trong trận cầu hôm nay, trong mùa giải năm nay, rồi sẽ thay đổi theo năm tháng, lịch sử [của Madrid] rồi sẽ chỉ giữ lại những điểm son và bỏ đi tất cả những điều chẳng đáng nhớ.

Real Madrid sẽ ca ngợi bàn thắng thứ hai, một cú ngã bàn đèn tuyệt đỉnh của Gareth Bale - một bàn thắng để đời, kiểu bàn thắng sẽ được nhắc đến trong mọi cuộc tranh luận về bàn thắng đẹp nhất của một trận chung kết. Zidane, cho đến trước khi Bale ghi bàn, là người nắm giữ danh hiệu đó, với cú vô lê để đời trong trận chung kết Champions League năm 2002. Bàn thắng của Bale không gọn bằng, không tinh tế bằng, nhưng dù gì thì nó vẫn tuyệt vời hơn, như một giấc mơ, điều không tưởng đã xảy ra trước những ánh mắt sửng sốt.

Real Madrid rồi sẽ chẳng nhắc nhiều đến bàn thắng đầu tiên và bàn thắng thứ ba, những bàn thắng đã quyết định trận chung kết. Ngược lại, Liverpool sẽ chẳng bao giờ quên chúng. Sẽ không quá để nói rằng Loris Karius, thủ thành người Đức, sẽ chẳng bao giờ gượng dậy được nữa.

Thua cuộc, Liverpool không có quyền, như Madrid, để lựa chọn ký ức. Họ sẽ mãi nhớ ba bàn thua, và hai trong số đó sẽ ám ảnh Karius rất lâu.

Hai tình huống dẫn đến bàn thắng cho Real Madrid: Một trái Karius ném vào chân Benzema và sững sờ nhìn quả bóng từ từ lăn vào lưới. Những tưởng Karius đã thoát được ám ảnh của bàn thắng đầu tiên sau khi Mane ghi bàn gỡ hoà một vài phút sau đó. Nhưng không, chẳng có cách nào để xoá bỏ được lỗi lầm thứ hai, khi Karius để tuột trái sút xa tuởng như vô hại của Bale, và biếu Real Madrid tỉ số 3-1, dập tan mọi hy vọng nhỏ nhoi lật ngược tình thế của Liverpool.

Karius như lặng đi khi đồng hồ điểm dần về những phút cuối cùng của trận đấu, khi mà Ronaldo vẫn lao xuống dũng mãnh để tìm kiếm dấu ấn cho riêng mình trong đêm đại tiệc. Khi trận đấu kết thúc, Karius đổ gục xuống sân, úp mặt và bất động trong khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận.

Những đồng đội Liverpool của anh, chìm đắm trong nỗi đau của riêng họ, chẳng còn nhớ để tìm đến an ủi anh; những người đầu tiên an ủi anh là Nacho Fernández và Marco Asensio, hai cầu thủ dự bị của Real Madrid. Mãi cho đến khi Karius đứng dậy rồi, anh mới tìm được những vòng tay thân quen và những lời an ủi của đồng đội.

Nhưng có lẽ những lời an ủi đó chẳng mang ý nghĩa gì lúc này. Karius dàn dụa nước mắt, mặt anh sưng vù, hai mắt đỏ hoe. Anh bước đến trước những cổ động viên của Liverpool, một biển đỏ ở ngay phiá sau cầu môn nơi họ chứng kiến màn trình diễn đáng tủi hổ của anh, dang hai tay và xin họ tha thứ.

Và đó là những gì Liverpool sẽ nhớ về trận chung kết này: nước mắt. Không phải là những giọt nước mắt thất trận - Jurgen Klopp và những cầu thủ của ông, theo thời gian, sẽ hiểu được những thành quả mà họ đã làm được, và hiểu rằng nó chỉ là một cột mốc trong cuộc hành trình, thay vì là dấu chấm hết của một chặng đường - nhưng là những giọt nước mắt tủi nhục của Karius, và những giọt nước mắt của Salah, người đã có cả mùa giải rực sáng nhưng một kết thúc thật đen tối.

Ba mươi phút đầu tiên, Liverpool chứng tỏ họ chẳng phải là những kẻ chiếu dưới và đá áp đảo một Real Madrid hùng mạnh. Tiền vệ Toni Kroos của Real Madrid đã từng cảnh báo rằng đội của Klopp là những "con thú", và anh đã đúng: Họ đã rượt đuổi, áp sát và ào lên. Có lúc Real Madrid, một đội bóng với tư thế đỉnh đạc, lại phải run rẩy.

Rồi Salah vượt qua Sergio Ramos, thủ lãnh già dặn và mưu mẹo của Madrid. Ramos gài lấy tay Salah và đè anh xuống. Salah ngã và lăn lộn trên sân. Anh được các nhân viên y tế chăm sóc, và cố gắng đá tiếp, nhưng không thể. Hai phút sau, Salah ngồi bệch xuống sân. Chẳng rõ là anh bị chấn thương xương đòn gánh hay bị trật khớp vai, nhưng nó là dấu chấm hết cho trận chung kết và có lẽ cả World Cup với Egypt. Anh đã rời sân trong nước mắt.

Việc Salah rời sân thay đổi hoàn toàn cục diện trận đấu. Niềm tin của Liverpool lập tức tan biến; Real Madrid dần lấy lại thế trận khi trên sân không còn cầu thủ duy nhất khiến họ e ngại. Kroos và Modric ở khu trung tuyến như bóng với gió; Liverpool dù có quẳng lưới cũng chẳng quản nổi cặp tiền vệ này.

Ba mươi phút đầu tiên rồi sẽ bị lãng quên theo thời gian; Real Madrid sẽ chẳng nói rằng họ đi vào lịch sử nhờ cú chấn thương của cầu thủ đối phương. Đây là trận cầu đỉnh cao để chọn ra đội bóng hay nhất Châu Âu: Có ai đó cho rằng một đội có thể dễ dàng bị đánh bại chỉ vì thiếu đi một cá nhân, hay vì tâm lý yếu kém của một thủ môn, thì đó có vẻ là lời bào chữa thô thiển.

Không, Real Madrid sẽ nhắc đến những kết quả mà họ đã đạt được, không chỉ thắng cúp, hay ba lần, nhưng cái cách họ đã lập nên một kỷ nguyên. Và đây có thể cũng là lúc kết thúc của kỷ nguyên đó: Cả Bale và Ronaldo, trong khi đang còn ăn mừng chiến thắng trên sân, gợi ý rằng họ sẽ ra đi trong mùa hè này.

Nhưng điều đó, theo thời gian, rồi cũng chẳng quan trọng. Cầu thủ đến và đi, ngay cả những trụ cột vĩ đại như Ronaldo. Những chi tiết rồi sẽ phai mờ, và những giọt nước mắt rồi sẽ khô, tuy lúc này đây điều đó tưởng chừng là không thể. Điều còn lại là chiến thắng, chiếc cúp, vinh quang và vị trí trong lịch sử. Đó là những gì Real Madrid đạt được. Đó là điều duy nhất Real Madrid hằng mong muốn.

Hồng Hải
(lược dịch từ NYTimes)

https://www.nytimes.com/2018/05/26/sports/champions-league-real-madrid-liverpool.html