Tết

Hai bảy Tết, tôi đi một vòng chợ hoa San Jose. Mua mấy cành hoa quince (hoa Mộc Qua), mua ít đồ ngày Tết, tìm cho riêng mình chút không khí Tết. Trời mưa như trút nước.

Mấy ngày trước Tết trời mưa liên miên, bão, mưa, gió mùa đông. Chợ Tết được gói gọn lại trên những mái hiên. Đâu đó gian hàng treo những bao lì xì, những lồng đèn đỏ, những chữ Tết đỏ, những con rồng bằng giấy lắc lư trong gió, mưa. Bên kia là những cành quince, và đương nhiên là trái cây, bánh mứt, bánh chưng, bánh tét và những gì thuộc về ngày Tết được sắp ngay ngắn. Năm ba người bán, năm ba người mua.

Ở đây mọi người lấy hoa quince để thay hoa đào. Hoa quince giống hoa đào, nhưng không phải là đào. Quince là giống cây bụi có gai, bông có màu đỏ, cam, trắng hay hồng; lá xanh thẫm, sáng bóng; trái thường được dùng làm mứt hay syrup.

Hoa quince được chọn vì giống hoa đào, lại nở ngay dịp Tết. Ở đây có nhiều giống hoa đào, mận thật đẹp, nhưng nở muộn nên không được chọn làm hoa ngày Tết. Vậy mới biết, đào đẹp mà không đúng thời điểm thì cũng vứt.

Mua xong mấy cành hoa, là có Tết.

Tết đối với tôi là những mảnh kỷ niệm đã qua từ lâu lắm, ở một nơi mà đến lúc này tôi có lẽ không còn cảm thấy thuộc về. Đó là mùi nồi bánh tét được gói bằng lá chuối tươi, được nấu suốt đêm, mùi thơm của nếp và lá chuối thơm phức giữa một đêm trời trong mùa xuân. Là chảo mứt gừng to, là mứt chùm ruột thơm ngọt mà mẹ ngồi trở từng chút một cho tới khi thật thấm, thật đẹp màu. Là những trái me ngâm giòn ngọt. Là mùi pháo thơm nức đất trời từ đêm 30. Là ông cụ hàng xóm tuổi bảy mươi áo dài khăn đóng chống gậy đi chúc Tết. Là cái tĩnh lặng và nhẹ nhàng của ba ngày đầu năm.

Tết là những cành mai vàng đầy hoa và nụ nở rực rỡ ba ngày Tết. Năm nào học trò ông ngoại tôi cũng gọi câu tôi cắt về hai nhanh trong vườn mai cả trăm gốc. Những gốc mai đó là nguồn thu nhập chính của bác ngày Tết, nhưng ông cũng chẳng

Tết với người Việt thiêng liêng, và tôi thích cái thiêng liêng phù phiếm đôi lúc giả tạo đó. Tôi cảm giác nó rất cần cho người Việt, vì những ngày còn lại luộm thuộm, xô bồ, ồn ào, bát nháo cỡ nào, thì ba ngày đầu năm vẫn phải khác đi. Nó không thực, nên nó để lại nhiều kỷ niệm thật đẹp.

Xung quanh nhà tôi trồng rất nhiều hoa, nhất là những hoa báo hiệu mùa xuân. Để khi hoa nở, tôi biết trong đất trời đang trở mình sang xuân.

Tôi trồng cây mộc lan. Mùa xuân hoa nở kín cành, nở vào ngay dịp Tết. Khi dọn về đây, cây duy nhất tôi giữ lại là gốc hoa trà chắc đã được trồng mấy mươi năm. Năm nào cũng nở vào tháng một, hoa nở thật nhiều cho đến tháng tư. Tôi trồng ba cây hoa đào Nhật trước sân nhà, mong mấy năm nữa cây cao nở kín hoa vào mùa xuân.

Đó là những điều tôi làm cho không gian sống của mình, để khi nhìn vào những thay đổi của hoa và lá, tôi cảm nhận được những thay đổi của đất trời.